Việc U23 Malaysia và U23 Indonesia dừng bước sớm trong cuộc đua giành vé dự VCK U23 châu Á 2026 đã khiến sự hứng khởi từ những thành tích gần đây của đội tuyển quốc gia hai nước ít nhiều nguội lạnh. Kết quả này cũng như một lời cảnh tỉnh về nguy cơ khi xây dựng nền bóng đá dựa quá nhiều vào những giá trị “vay mượn”.
U23 Malaysia và U23 Indonesia dừng bước sớm: Thành tích và sự kỳ vọng
Trong bóng đá, sức mạnh của đội tuyển quốc gia thường được xem như thước đo cho cả một nền bóng đá. Trên khía cạnh này, cả Malaysia lẫn Indonesia đã tạo ra không ít hứng khởi trong thời gian gần đây.
Với Malaysia, chiến thắng 4-0 trước ĐT Việt Nam ở vòng loại Asian Cup 2027 giúp họ tự tin nắm chắc tấm vé dự vòng chung kết, thậm chí còn mơ mộng về một hành trình tiến sâu.
Với Indonesia, tham vọng còn cao hơn khi đội bóng của HLV Patrick Kluivert đã tiến tới vòng loại thứ tư World Cup 2026, mở ra viễn cảnh có thể chạm tay vào “giấc mơ hành tinh” trong tháng 10 tới.

Khi niềm tin không đi cùng sự vững chãi
Dù gặt hái một số chiến thắng ấn tượng, nhưng cả Malaysia và Indonesia vẫn chưa mang lại cảm giác ổn định, bền vững. Những kết quả ở cấp ĐTQG dường như chưa phản ánh đúng nền tảng thật sự của hai nền bóng đá này.
Thất bại ê chề của lứa kế cận
Điều đó càng được chứng minh rõ khi U23 Malaysia và U23 Indonesia – lực lượng kế cận trực tiếp cho ĐTQG – cùng gây thất vọng nặng nề ở vòng loại U23 châu Á 2026.
Malaysia rơi vào bảng đấu không quá khó, chỉ thắng được U23 Mông Cổ 7-0, nhưng lại để thua U23 Thái Lan và U23 Lebanon, qua đó chỉ giành vỏn vẹn 3 điểm.
Indonesia thậm chí còn gây sốc hơn khi bị U23 Lào cầm hòa ngay trên sân nhà, trước khi thua U23 Hàn Quốc và khép lại vòng loại với chỉ 4 điểm.
Lời cảnh tỉnh cho tham vọng lớn
Việc cả hai đội U23 đều sớm dừng bước đã khiến bức tranh đầy màu sắc mà ĐTQG Malaysia và Indonesia vẽ ra trở nên phai nhạt. Đây không chỉ là thất bại của một giải đấu trẻ, mà còn là lời cảnh tỉnh cho tham vọng xây dựng nền bóng đá chỉ dựa vào sự thăng hoa nhất thời ở cấp ĐTQG, thay vì tạo dựng nền móng bền vững từ lứa kế cận.

Thành công của U23 Malaysia và U23 Indonesia đến từ dàn cầu thủ nhập tịch
Thành công gần đây của Malaysia và Indonesia ở cấp ĐTQG phần lớn xuất phát từ chiến lược sử dụng cầu thủ nhập tịch. Cả hai đội đều ồ ạt bổ sung những gương mặt mới, đến mức hoàn toàn có thể tung ra sân một đội hình với 11 cầu thủ không phải bản địa.
Trong đợt FIFA Days mới đây, Indonesia tiếp tục giới thiệu thêm một tân binh vừa nhập tịch, đến từ châu Âu, để khoác áo ĐTQG. Với lợi thế về thể hình, thể lực và kinh nghiệm thi đấu ở những nền bóng đá phát triển như Hà Lan, Tây Ban Nha hay Brazil, các “viện binh” này dễ dàng tạo ra sự khác biệt, giúp hai đội tuyển “làm mưa làm gió” ở cả Đông Nam Á lẫn châu Á.
Khi lực lượng trẻ bộc lộ giới hạn
Trái ngược với hình ảnh hào nhoáng của ĐTQG, U23 Malaysia và U23 Indonesia đã nhanh chóng bị kéo về thực tại. Ở vòng loại U23 châu Á 2026, họ chỉ thắng được những đối thủ quá yếu như U23 Mông Cổ hay U23 Macau.
Dù vẫn có sự xuất hiện của vài cầu thủ nhập tịch – như Fergus Tierney (gốc Scotland) ở U23 Malaysia hay Jens Raven (gốc Hà Lan) của U23 Indonesia – nhưng chỉ một vài cá nhân đơn lẻ không thể tạo ra khác biệt. Khác với ĐTQG, nơi có thể sử dụng tới hơn 2/3 đội hình là cầu thủ nhập tịch, lực lượng U23 không có được sự “chống lưng” ấy.
Đào tạo trẻ – nền móng bị bỏ quên

Thất bại của U23 Malaysia và U23 Indonesia phơi bày sự thật: đào tạo trẻ mới là gốc rễ để phát triển một nền bóng đá bền vững. Khi cơ hội bị lấy đi bởi làn sóng nhập tịch ồ ạt, cầu thủ trẻ bản địa mất động lực phấn đấu, và cả hệ thống dễ rơi vào tình trạng “gã khổng lồ đứng trên đôi chân đất sét” – tưởng mạnh mẽ nhưng dễ sụp đổ bất cứ lúc nào.
Singapore chính là minh chứng rõ nét. Họ từng thống trị Đông Nam Á nhờ dàn cầu thủ nhập tịch, nhưng nay đang sa sút thảm hại. Đáng buồn hơn, Singapore thậm chí còn không đủ tự tin để gửi đội trẻ tham dự U23 Đông Nam Á 2025.