Lần đầu tiên trong lịch sử, đội tuyển Uzbekistan đã chính thức góp mặt tại World Cup, đánh dấu một cột mốc chói sáng cho bóng đá Trung Á. Niềm vui ấy không chỉ là thành quả riêng của Uzbekistan, mà còn như một tiếng chuông vọng thức tỉnh nhiều nền bóng đá còn đang loay hoay ở “vùng trũng”, trong đó có Việt Nam.
Nhìn kỳ tích Uzbekistan, con đường World Cup cho Việt Nam
Bóng đá Việt Nam từ lâu vẫn đau đáu giấc mơ World Cup, và từng có những khoảnh khắc tưởng chừng chạm tay được vào cánh cửa vinh quang ấy. Nhưng rồi, tất cả nhanh chóng vụt qua như cơn gió, để lại nhiều tiếc nuối hơn là hy vọng. Trong khi đó, Uzbekistan – một nền bóng đá không quá ồn ào, cũng chẳng được đặt nhiều kỳ vọng – đã lặng lẽ chuẩn bị suốt hơn mười năm qua. Và chính sự âm thầm ấy lại làm nên lịch sử: lần đầu tiên giành vé tham dự World Cup 2026.
Câu hỏi đặt ra lúc này là: Họ đã làm gì để đạt được điều tưởng chừng xa vời ấy? Và sau kỳ tích Uzbekistan, con đường World Cup cho Việt Nam là cần học hỏi điều gì để vẽ lại hành trình hiện thực hóa giấc mơ này?\

Nền móng vững chắc mới tạo nên thành công
Không có phép màu nào đưa Uzbekistan đến World Cup. Đằng sau kỳ tích ấy là hơn một thập kỷ bền bỉ đầu tư cho bóng đá trẻ: họ xây dựng học viện tại 14 khu vực, kết nối chặt chẽ giữa hệ thống địa phương và quốc gia, hình thành một mạng lưới đào tạo đồng bộ, hiện đại và hiệu quả.
Kết quả là ngày càng nhiều tài năng xuất hiện và tỏa sáng tại châu Âu, như Abdukodir Khusanov (Man City), Eldor Shomurodov (AS Roma), hay Abbosbek Fayzullaev – “Messi Trung Á” mới 21 tuổi.
Ngược lại, bóng đá Việt Nam vẫn dựa dẫm vào một vài trung tâm đào tạo đơn lẻ, thiếu tính liên kết, thiếu hệ sinh thái và đôi khi cả… tầm nhìn. Cầu thủ Việt ra nước ngoài chủ yếu tự thân vận động, nhưng phần lớn đều “mất hút”. Giải pháp nhập tịch dù giúp ích tức thời, nhưng không thể thay thế được chiến lược dài hạn phát triển bằng nội lực.
Chủ tịch VFF Trần Quốc Tuấn từng nói: “Chúng tôi kiên trì con đường phát triển mạnh bằng nội lực”, và nếu có dùng cầu thủ nhập tịch thì cũng phải “hợp lý, không ồ ạt như Malaysia, Indonesia”. Đó là một nhận định đúng – nhưng cần được hiện thực hóa bằng hành động cụ thể.
Muốn gặt quả ngọt ở đỉnh cao, phải bắt đầu từ rễ sâu, không thể xây lâu đài trên cát.
Chiến lược rõ ràng là kim chỉ nam
Uzbekistan từng là đội bóng của những thất bại ở thời khắc quyết định. Nhưng dưới sự dẫn dắt của HLV Timur Kapadze, họ đã thay đổi: thực dụng hơn, biết người biết ta hơn, và quan trọng nhất – họ chơi để thắng, chứ không còn để “trình diễn”.

Không còn đắm chìm trong ảo vọng, họ đi từng bước chắc chắn, tích lũy từng điểm số như những bậc thang vững chắc dẫn đến World Cup.
Trong khi đó, đội tuyển Việt Nam nhiều thời điểm vẫn chuộng thứ bóng đá hoa mỹ, cố kiểm soát thế trận nhưng lại không kiểm soát được kết quả. Nhiều trận thua đau đã đến chỉ vì thiếu thực tế và thiếu tính toán.
Chiến lược không phải là những khẩu hiệu đẹp đẽ, mà là những lựa chọn dứt khoát, nhiều khi khắc nghiệt – nhưng cần thiết nếu muốn tiến xa.
Bản lĩnh phải được rèn giũa, không thể chờ đợi
Trận hòa quý giá trước UAE giúp Uzbekistan giành vé dự World Cup là minh chứng rõ ràng cho sự trưởng thành về tâm lý. Trước áp lực nghẹt thở, họ không sụp đổ, không hoảng loạn, mà chơi với bản lĩnh thép – điều mà họ từng thiếu trong quá khứ.
Còn với Việt Nam, những cú ngã gần đây – từ AFF Cup 2020 đến Asian Cup 2023 hay vòng loại World Cup – đều cho thấy một điểm yếu cố hữu: thiếu bản lĩnh trong thời khắc quyết định.
Bản lĩnh không đến từ những lời hô hào trong phòng thay đồ. Nó đến từ va chạm đỉnh cao, từ cọ xát liên tục, từ một hệ thống thi đấu khắc nghiệt và dày đặc – điều mà bóng đá Việt Nam vẫn đang thiếu trầm trọng.
HLV Kapadze không phải là một “phù thủy”. Thành công của ông đến từ một nền tảng vững chắc và một hệ thống hậu thuẫn thống nhất – từ Liên đoàn đến Chính phủ, tất cả đều kiên định với chiến lược phát triển, không xáo trộn, không tranh cãi, không bị chi phối bởi cảm xúc hay áp lực dư luận.
Uzbekistan đã đi một con đường dài, nhưng chắc chắn. Họ không chờ phép màu – họ tự tạo ra điều kỳ diệu. Bóng đá Việt Nam, nếu thật sự nghiêm túc với giấc mơ World Cup, cần bắt đầu từ hôm nay. Và bắt đầu đúng cách.
Muốn đến World Cup, hãy bắt đầu từ sự thay đổi
Thành công của Uzbekistan là minh chứng sống động rằng: những quốc gia ngoài nhóm “tứ đại gia châu Á” hoàn toàn có thể góp mặt ở World Cup – nếu đủ kiên định, đủ sáng suốt và đủ dũng cảm để cải tổ từ nền móng.

Bóng đá Việt Nam không thiếu tiềm năng, càng không thiếu đam mê. Nhưng nếu không bắt đầu thay đổi ngay từ hôm nay, tất cả sẽ mãi chỉ là khát vọng nằm trên giấy.
World Cup không dành cho những kẻ mơ mộng viển vông. Nó thuộc về những người dám nghĩ xa, đi lâu và hành động quyết liệt.