Barca cần nhiều hơn ngoài Lamine Yamal

Barca cần nhiều hơn ngoài Lamine Yamal

Trong trận gặp PSG, chủ nhân Quả Bóng Bạc 2025 – Lamine Yamal – tiếp tục để lại dấu ấn với những pha xử lý mềm mại và tinh tế, làm khán giả nhiều lần trầm trồ. Thế nhưng, đó mới chỉ phản ánh một phần thực tế.

Barca cần nhiều hơn ngoài Lamine Yamal

Trong sự nghiệp ngắn ngủi của mình, Lamine Yamal đã chứng minh rằng anh là mẫu cầu thủ luôn khao khát tỏa sáng ở những trận đấu lớn. Vì vậy, cuộc đối đầu với Nuno Mendes – hậu vệ trái được đánh giá hay nhất thế giới – trở thành một thử thách đầy hấp dẫn với chàng trai 18 tuổi.

Khởi đầu bùng nổ

Chỉ sau 2 phút bóng lăn, Yamal đã khiến khán giả phải đứng dậy vỗ tay với pha solo kỹ thuật vượt qua 5 cầu thủ PSG. Đáng chú ý nhất là cú xoay compa tinh tế thoát khỏi sự truy cản của Vitinha và Bradley Barcola, trước khi tung ra đường chuyền thuận lợi cho Ferran Torres, tiếc rằng cơ hội không thành bàn.

Ngay sau đó, Yamal tiếp tục gây ấn tượng bằng đường chuyền má ngoài xé nách hàng thủ PSG, lại đặt Torres vào thế ngon ăn. Nhưng lần này, Illia Zabarnyi đã kịp thời cứu thua bằng một pha cản phá xuất sắc.

Không chỉ tạo cơ hội, Yamal còn trực tiếp góp công vào bàn thắng của Barca. Anh đọc tình huống nhanh, chặn đường chuyền hỏng hiếm hoi của Vitinha ở phần sân nhà, rồi khởi động pha bóng dẫn đến bàn mở tỷ số cho Torres.

Barca cần nhiều hơn ngoài Lamine Yamal
Barca cần nhiều hơn ngoài Lamine Yamal

Điểm yếu trong khâu phòng ngự

HLV Hansi Flick từng nhiều lần nhấn mạnh rằng tấn công chỉ là một nửa nhiệm vụ, và mọi cầu thủ đều phải tham gia phòng ngự. Tuy nhiên, băng hình bàn gỡ hòa của Mayulu cho thấy Yamal vẫn mải đi bộ bên kia sân, trong khi Mendes băng lên từ dưới sâu để kiến tạo.

Ngay trước giờ nghỉ, Yamal đã cải thiện bằng một pha pressing quyết liệt, đoạt bóng từ Nunes và buộc anh này phải phạm lỗi, nhận thẻ vàng. Đó là tín hiệu Flick muốn thấy nhiều hơn.

Bài toán hàng thủ dâng cao của Barca

Không thể đổ hết trách nhiệm cho Yamal, bởi nguyên nhân lớn hơn nằm ở hệ thống phòng ngự của Barca. Một mùa giải mới nhưng cách tiếp cận cũ vẫn lặp lại: hàng thủ dâng rất cao. Đây là chiến lược đầy rủi ro, mang lại ưu thế pressing nhưng cũng khiến khung thành thường xuyên bị đặt vào thế nguy hiểm.

Ngay cả Luis Enrique, HLV PSG, cũng thừa nhận: “Tôi thích điều đó, vì nó phù hợp với triết lý Barca. Họ không thụ động, mà pressing và tấn công với hàng thủ rất cao.”

Lợi thế và rủi ro không đổi

Sự ra đi của Inigo Martinez – cầu thủ dày dạn kinh nghiệm trong việc tổ chức hàng thủ – tưởng chừng sẽ khiến Barca thay đổi cách chơi. Nhưng thực tế, độ cao trung bình của tuyến phòng ngự gần như giữ nguyên. Các bàn thắng trong trận đấu vừa qua phản ánh rõ hai mặt của triết lý này: Barca có thể thu hẹp không gian, pressing tức thì sau khi mất bóng, nhưng cũng tự đặt mình trước canh bạc phòng ngự nguy hiểm.

Hàng thủ dâng cao – con dao hai lưỡi của Barca

Chính áp lực tầm cao của Barca đã mở ra bàn thắng khai thông thế bế tắc, khi Yamal tận dụng đường chuyền hỏng hiếm hoi của Vitinha. Nhờ đó, nhịp chơi ban bật ngắn quen thuộc của PSG bị bóp nghẹt: họ chỉ kiểm soát bóng 43% trong hiệp một – tỷ lệ thấp nhất ở Champions League kể từ thất bại trước Arsenal mùa trước.

Hàng thủ dâng cao - con dao hai lưỡi của Barca
Hàng thủ dâng cao – con dao hai lưỡi của Barca

Thế nhưng, lợi thế ấy nhanh chóng trở thành điểm yếu. Khi đối đầu với một tập thể giàu tốc độ, kỹ thuật và khả năng thoát pressing như PSG, hàng thủ dâng cao dễ dàng bị khai thác chỉ bởi một pha chạy chỗ đúng lúc. Bàn gỡ hòa của PSG đến từ tình huống Mendes đơn giản xuyên phá tuyến giữa Barca bằng pha bật nhả, mở ra cục diện 3 đấu 3 ở khu vực một phần ba cuối sân.

Điểm yếu càng lộ rõ trước những pha băng lên từ tuyến dưới. Hakimi, đối tác của Mendes, có tới 9 lần chạm bóng trong vòng cấm Barca – con số cao thứ hai của anh trong hai mùa Champions League gần đây. Chính anh là người thoải mái căng ngang cho Ramos ghi bàn quyết định, bởi hàng thủ dâng cao của Barca đã bỏ lại quá nhiều khoảng trống phía sau.

Rốt cuộc, Barca chỉ hơn PSG ở vài khoảnh khắc lóe sáng cá nhân từ Yamal. Nhưng về thứ mà họ luôn tự hào – sự gắn kết và tính tổ chức tập thể – thì hoàn toàn lép vế.